Nhớ thầy !

Lượt xem:

Đọc bài viết

Bài viết của cô giáo Nguyễn Thị Trang – GV Trường THCS Đắk Nông, bài được tuyển chọn đăng trên Trang văn nghệ, Nội san của Sở Giáo dục và Đào tạo Kon Tum, số Chào mừng năm học mới 2019-2020. 

Cô giáo Nguyễn Thị Trang và thầy giáo cũ. Ảnh do tác giả cung cấp.

Cuối chiều hè, nắng vẫn rây vàng gay gắt, trời trong xanh, vài cụm mây trắng xốp lững lờ trôi. Qua đoạn đường đê dài bên con sông uốn khúc nhẹ nhàng đã đến xóm nhà thầy tôi. Bảy năm rồi, tôi trở về quê hương, đến thăm thầy, vẫn con đường quen thuộc, xóm làng đã nhiều thay đổi, nhà cao tầng mọc lên san sát nhưng những thửa ruộng trồng hoa màu thì vẫn xanh tươi, tập quán của bà con quê tôi vẫn không hề thay đổi.

Đó là buổi chiều của mùa hè hai năm về trước, tôi cho xe chạy chầm chậm, hít căng lồng ngực đón mùi hương quen thuộc của quê hương, mùi đất, mùi rơm rạ thơm lừng, cả cái mùi ngai ngái của thuốc lào quê tôi nữa.

Đã đến trước cổng nhà thầy, vẫn hai cánh cổng gỗ màu sơn đen đặc biệt, tôi đẩy cổng dắt xe vào, quang cảnh vẫn như xưa, giàn thiên lí và vườn rau ngót trước nhà vẫn xanh um; trên giàn thiên lí, lấp ló những chùm hoa non biếc tỏa mùi hương dịu ngọt. Cây nhãn bên trái nhà thầy vẫn còn lưa thưa vài chùm quả. Cửa nhà trên khép hờ, tôi biết thầy không có ở trong, tôi bước xuống nhà dưới, thầy tôi đang ngồi xé con cáy biển để làm bữa canh chiều. Tôi khựng lại, thầy tôi về hưu được mấy năm rồi nhỉ?… 10 năm, không phải, gần 11 năm rồi, mái tóc thầy gần như đã bạc trắng. Mái tóc ấy lâu rồi không còn vương bụi phấn nhưng lại bị bụi thời gian phủ bạc. Lặng đi vài phút, tôi mới cất tiếng “Thưa thầy! Con mới về quê, con xuống thăm thầy cô ạ!”, thầy ngẩng lên nheo mắt nhìn tôi, vài giây sau, thầy cười hiền:“T đã về quê xuống thăm thầy đấy hả con, vào nhà đi, lên nhà uống nước, thầy sắp xong rồi”.

– Thầy cứ mặc con, con muốn xé cáy cùng thầy, cùng ôn lại kỉ niệm mà con chỉ được làm, được ăn ở quê mình thầy ạ!

Thầy tôi lại cười hiền và nhắc lại câu nói quen thuộc mà 3 năm học cấp 3 thầy vẫn nhắc nhở chúng tôi mỗi giờ học: “Vậy thì nhanh lên nào!”. Chuẩn bị xong món canh, hai thầy trò tôi cùng lên nhà, thầy ân cần hỏi thăm sức khỏe gia đình tôi, tình hình công tác của tôi và không quên hỏi thăm chị dâu tôi vì chị ý là cháu gái và cũng là học trò cũ của thầy. Biết tôi chuyển công tác vào Tây Nguyên nên thầy hỏi thăm nhiều điều về việc dạy và học của tôi, về những phương pháp dạy học hiện đại ngày nay, thầy so sánh với cách dạy truyền thống rồi giảng giải để tôi hiểu rõ hơn cái nghiệp của người làm “Thầy”. Đã lâu mới lại được nghe thầy dạy bảo tôi vui và xúc động nhiều lắm !

Thầy chủ nhiệm lớp chúng tôi 3 năm trung học phổ thông, thầy dạy môn Địa lí và tôi cũng là học sinh giỏi môn của thầy. Năm cuối cấp, khi chúng tôi chuẩn bị làm hồ sơ thi đại học, thầy gọi tôi xuống nhà thầy chơi, thầy bảo: “Con là học sinh giỏi môn Địa của thầy nhưng thầy biết con có năng khiếu môn văn, những bài văn của con cô Thanh chấm xong thầy đều nói cô đưa thầy đọc, thầy rất hài lòng. Nếu con thi vào sư phạm thì tốt, con nên thi vào khoa văn nếu đậu, học xong ra trường sẽ dễ xin được việc làm hơn”. Nghe lời thầy, năm ấy tôi đã làm hồ sơ thi vào 3 trường: Đại học khoa học xã hội và nhân văn Hà Nội, Đại học Đà Lạt, và Cao đẳng sư phạm Thái Bình tất cả đều vào khoa Văn. Kết quả tôi rớt Đại học tại Hà Nội, đậu đại học Đà Lạt và Cao đẳng sư phạm Thái Bình.

Cô giáo Nguyễn Thị Trang và kỷ vật của thầy giáo cũ. Ảnh do tác giả cung cấp.

Tôi mong được vào Đà Lạt học để được thỏa sức rong chơi và khám phá những khu vườn kì diệu của thành phố ngàn hoa. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình neo người, bố tôi mất sớm, các anh chị tôi đã có gia đình, mẹ tôi cũng đã có tuổi lại không muốn xa tôi nên cuối cùng tôi lựa chọn đi học cao đẳng tại Thái Bình.

Trước khi đi, tôi đến chào và cảm ơn thầy chủ nhiệm. Thầy rất vui và tặng cho tôi một cuốn sách dày 500 trang mà tôi còn giữ tới tận bây giờ và đọc nó rất nhiều lần, đó là cuốn sách “Tuyển tập mười năm tạp chí Văn hoc và tuổi trẻ”. Thầy bảo: “Càng đọc sách nhiều mới càng thấy được cuộc sống có nhiều điều hay, càng đọc càng thấy kiến thức của mình còn quá ít. Mình đọc sách, nhất là những cuốn sách hay để thấy mình được khôn lên. Con hãy chăm chỉ đọc sách để thể hiện tình yêu văn học và để tuổi trẻ của con nơi giảng đường có được thật nhiều tri thức con nhé!”. Quả thực những bài viết trong cuốn sách thầy tặng thật hay, thật phong phú và nó đã giúp ích cho tôi rất nhiều trong việc học và việc giảng dạy sau này bởi cuốn sách có rất nhiều bài viết về những tác phẩm văn học trong chương trình Ngữ văn phổ thông.

Tôi đã ước thầy sống mãi để dạy bảo chúng tôi và cả những lớp đàn em của chúng tôi nên người nhưng thời gian không tặng cho thầy trò tôi điều ấy… Bữa tối hôm ấy tôi ở lại ăn cơm cùng gia đình thầy. Bữa cơm có bát cà muối, tô canh cáy nấu rau đay và mướp hương cùng món cá nục kho dân dã. Thầy cô còn đãi tôi món đặc sản của quê hương nữa đó là cá khoai om thì là ăn một lần là nhớ mãi. Bữa cơm thật đầm ấm nhưng tôi không ngờ đó là bữa cơm cuối cùng tôi được ăn cùng thầy và không bao giờ tôi được mời thầy ăn cơm nữa… Chỉ có thầy luôn dìu dắt tôi như một người cha già yêu quý còn tôi chưa có nhiều cơ hội để báo đáp ơn thầy. Thầy tôi đã ra đi mãi mãi trong một buổi chiều đông lạnh giá ở cái tuổi 73. Tôi đang trên bục giảng chuẩn bị tiết học mới thì điện thoại reo chuông, tôi sững sờ nghe lớp trưởng cũ lớp tôi thông báo tin buồn, tôi bật khóc trước mặt đám học trò của mình khiến chúng rất lo lắng…

Tôi thu xếp công việc để về quê viếng thầy, trong dòng người đưa tang, nhiều gương mặt thân quen nhưng chỉ nhìn nhau mà không giám hỏi thăm tình hình gia đình và sức khỏe. Tất cả đều nghiêm trang, kính cẩn trước vong linh người thầy yêu quý. Tôi đã kịp đứng trước mộ thầy vái lạy và thắp cho thầy một nén nhang. Mắt tôi cay xè, tôi không khóc nhưng lòng thì trĩu lặng. Mong thầy tôi đến được với Tây Phương cực lạc!

Thầy ơi, thầy ra đi đã qua một trăm ngày nhưng chúng con vẫn không nguôi nỗi nhớ thầy. Con cũng đã chuyển công tác về một đơn vị mới được 3 tuần rồi nhưng giờ này con không thể gọi điện hỏi thăm sức khỏe thầy và tâm sự cùng thầy như trước nữa. Con nhớ mãi buổi tối cuối cùng thầy tiễn chân con dưới ánh trăng đêm hè sáng vằng vặc giữa trời – tấm lòng của thầy con cũng tươi sáng như trăng vậy. Thầy kính yêu của con! Giờ đây con đang bước tiếp con đường của thầy: được học trò gọi là cô giáo đã được gần 14 năm. Con tự hứa với lòng mình sẽ noi gương thầy luôn cố gắng sống lạc quan, công tác tốt và quyết tâm vượt qua mọi khó khăn, thử thách của cuộc sống.

Những dòng tâm sự và nỗi nhớ thầy được con viết hôm nay trong không khí của mùa hè đang vẫy gọi, hàng phượng vĩ trên sân trường con cũng đã lấm tấm những nụ hoa chúm chím chào đón các em học trò bước đến một kì nghỉ hè đầy thú vị. Con sẽ lưu giữ mãi những kỉ niệm con được trải nghiệm cùng thầy, cùng học trò thân yêu trong trái tim mình. Hè này con sẽ lại về thăm quê, về thắp nhang cho thầy. Thầy ở nơi suối vàng an nghỉ thầy nhé!

                                                      Thầy ơi!

                                               Đắk Nông đường con đi

                                               Cuối mùa khô, đầu mùa gió

                                               Đắk Nông đường con đi

                                               Trong ánh nắng bình minh

 

                                               Con đường mới chưa quen

                                               Bánh xe lăn còn chậm

                                               Đàn bướm vàng theo con

                                               Cùng bay vào lớp học

 

                                               Cô trò cùng ôn tập

                                               Làm thật tốt bài thi

                                               Đón mùa hè bổ ích

                                               Kỉ niệm mãi khắc ghi!

                     (Kính tặng thầy chủ nhiệm V.N.K. Học trò cũ của thầy N.T.T).

Nguyễn Thị Trang (GV Trường THCS Đắk Nông).